Bài viết tham dự cuộc thi "Trò chuyện với con" - Thương yêu cũng phải học
Cô chị học lớp lá - năm tuổi, đưa cô em học lớp cơm thường - ba tuổi vào lớp. Chị dẫn em đến cửa lớp, bảo em chào cô rồi chạy ù vào lấy dép mang trong lớp ra mang vào chân em, nựng em một cái. Chị lại lấy yếm mang vào cổ em rồi cao giọng: "Ngẩng mặt lên cho chị hôn cái coi", rồi âu yếm dắt em lại ngồi vào bàn. Quay sang cô giáo của em, chị hấp tấp: "Hôm nay con phải ra sân tập thể dục, con để em ở đây cô lo cho em giùm con nha".
Mẹ đứng sững bên cửa lớp Sim, lòng tràn ngập niềm vui. Cô giáo thấy mẹ liền nói: "Tại hôm nay bé chị phải tập thể dục nên mới đi sớm, mọi hôm nó còn ngồi lại đút em ăn hết rồi mới chạy lên lớp".
Giờ mẹ mới hiểu tại sao người mẹ của hai bé đó - cũng trạc tuổi mẹ, cũng bình dân như mọi bà nội trợ khác, lại an tâm để hai đứa con mình ngay cửa trường cho chúng tự vào, mà không đưa vào tận lớp như những người khác. Bởi người mẹ đó hiểu rõ các con của mình yêu thương nhau đến mức nào.
Bòn Bon yêu dấu!
Tình cảm gia đình luôn thiêng liêng, ràng buộc ta xuyên suốt cuộc đời. Hạnh phúc cho những ai có được một gia đình êm ấm. Điều đó sẽ hỗ trợ cho ta rất nhiều trong cuộc sống. Vì thế, con nên để tâm đến tình cảm gia đình. Đơn giản chỉ từ những câu thăm hỏi hàng ngày, những trợ giúp nhỏ bé con dành cho người thân. Lòng thương yêu phải được nuôi dưỡng hàng ngày, tích lũy dần cho mai sau. Đó sẽ là thứ hành trang quý nhất con mang vào cuộc sống, giúp con vững tin bước tới. Ba mẹ sẽ vững lòng nhìn hai con lớn lên bên nhau, chị em nương nhau mà sống. Thật ấm lòng khi nghĩ đến cảnh con và em hòa thuận, yêu thương.
Mẹ yêu con.
Nguyễn Thị Thủy Cúc
(Phụ Nữ TPHCM - ngày 25/8/2009)