Bài viết tham dự cuộc thi "Trò chuyện với con" - Lời thú tội của mẹ
Ngắm con ngoan hiền nằm ngủ bên cạnh, đôi môi hồng chúm chím, đôi má phúng phính như trái đào, lòng mẹ trào dâng cảm xúc yêu thương mãnh liệt. Con yêu! tha lỗi cho mẹ nhé! Nhớ lại những gì con đã phải trải qua, mẹ lại thấy lòng tê tái.
Ba đi làm xa, nhà chỉ còn hai mẹ con. Hằng ngày, mẹ lên lớp dạy học, con ở nhà với bà giúp việc. Khi mẹ đi làm về, dựng vội chiếc xe đạp để đón con từ tay bà ấy cũng là lúc bà lật đật chào mẹ con mình để kịp về lo bữa cơm trưa cho mấy đứa con thơ cũng đang ngóng mẹ. Không có người giúp việc, không có ba bên cạnh mẹ phải làm tất cả mọi việc. Đó chính là lúc con làm bạn với chiếc cũi (mẹ sợ con ngã nên lúc nào cũng bỏ con vào cũi cho an toàn). Con gái mẹ ngoan lắm, chẳng khóc bao giờ. Chính vì con ngoan quá nên mẹ đã phạm sai lầm đấy con ạ. Để mẹ kể con nghe: mùa đông năm trước, trời lạnh cóng, lạnh tê tái, 6 giờ sáng, trời còn mờ đất, mẹ rón rén lừa con ngủ để dậy sớm giặt một chậu quần áo đấy.
Mẹ ngồi giặt ở giếng trước hiên nhà con ạ. Rồi mẹ nghe tiếng con khóc. Đúng! Con đã tỉnh giấc và khóc! (Chắc vì con không thấy mẹ nằm bên đúng không nào?). Mẹ vào phòng bế con dậy, mặc ấm cho con và đặt con vào cũi. Rét như thế nhưng mẹ vẫn kéo chiếc cũi ra trước hiên nhà lộng gió để con ngồi trong đó mà trông thấy mẹ. Một lát, mẹ nghe con bắt đầu ho húng hắng, sau thì ho sù sụ, mẹ bồng con vào nhà mà không ngờ do trời lạnh quá, con đã bị cảm lạnh, sưng phổi. Chiều hôm đó, con bắt đầu sốt mê man, con khóc ngằn ngặt trên tay mẹ. Cả đêm, mẹ ngồi ôm con không dám ngủ, mong cho trời sáng để bồng con đến bệnh viện. Suốt một tuần ở bệnh viện, mẹ mới cảm thấy hết được tình thương mẹ dành cho con lớn lao đến nhường nào. Ân hận, xót xa! Mẹ thương con bao nhiêu lại trách mình bấy nhiêu! Ngày nhiều lần, đôi bàn chân mũm mĩm của con, cái đầu tròn trịa vài sợi tóc lơ thơ của con là nơi bị hành hạ nhiều nhất. Khi những mũi kim cánh bướm chạm vào da thịt con để bắt đầu một lọ dịch truyền cũng là lúc con bắt đầu khóc ré lên, giãy giụa. Ghì chặt con mà nước mắt mẹ nhỏ xuống khuôn mặt con lã chã khiến cho nhiều lần mẹ bị các y tá mắng. Con khóc, lòng mẹ đau như cắt!
Rồi con cũng khỏi bệnh. Con ra viện với đôi mắt hõm sâu, mái tóc tơ bị cắt lởm chởm nhưng con không giận mẹ. Nhờ dòng sữa mẹ, con khoẻ nhanh, lớn từng ngày. Con lại cười, lại ê a suốt cả ngày trong cũi. Mẹ được một phen "hú hồn" vì cái tính “chăm làm” của mình con ạ. Và hôm nay, lần đầu tiên mẹ kể lại con nghe. Mẹ chỉ được phép phạm sai lầm một lần duy nhất. Mẹ hứa! Một mùa đông nữa lại về nhưng mùa đông này, mẹ sẽ ủ ấm con trong vòng tay mẹ, con yêu!
Đinh Thị Lệ Hằng
(Phụ Nữ TPHCM Online)