Bài viết tham dự cuộc thi "Trò chuyện với con" - Khi con đã ra đi...
Từ những năm mẫu giáo tới hết cấp III con đều là học sinh khá giỏi, thậm chí còn thi đậu cùng lúc vào hai trường đại học uy tín. Trong khi đó, do sinh kế, ba mẹ phải tối mặt với chuyện cơm, áo, gạo, tiền. Gia đình mình lại neo đơn, quanh quẩn chỉ có ba con người chung sống với nhau. Chiều tối, tất cả đều mệt nhoài, chẳng còn thiết nói gì với nhau. Từ khi vào đại học, cho rằng con đã lớn, ba phó mặc cho con tự bơi, chỉ làm mỗi việc cần làm là chi đủ tiền bạc cho con đóng học phí, mua tài liệu và chi tiêu lặt vặt. Trong những ngày đám tang, vài người bạn thân của con đến viếng, đã cho ba biết điều bí mật: trong gần hai năm đại học, con chỉ vào trường có vài tháng, còn lại là đi luyện game. Có thể con đã tự hủy mình vì hậu quả của chứng trầm cảm do... nghiện game online!
Ba mẹ luôn cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm của mình với con. Vì sao mỗi ngày vẫn tiếp xúc mà không dành lấy dăm phút trao đổi, tâm sự cùng con, tìm hiểu tình hình sinh hoạt, học tập, các mối quan hệ của con ở trường? Rồi những biểu hiện hành vi khác của con ở nhà, ba mẹ cũng xem nhẹ, bỏ qua? Hàng lô lốc những câu hỏi "vì sao" trong đầu ba mẹ lúc này liệu có ích gì khi con đã vĩnh viễn ra đi? Ba mẹ cũng đã tìm thấy quyển nhật ký của con giấu kỹ trong đáy tủ, ghi mấy dòng: "Tôi chọn nhầm con đường đi cho mình rồi... Tôi hối hận... Chỉ có cái chết mới xóa bỏ được tất cả...". Trời ơi! Giá như ba mẹ chịu quan tâm hơn đến con thì đã không có điều đau lòng này xảy ra!
Giờ con trai đã mất, ba mẹ không thể đổ thừa cho bất kỳ ai, không hẳn do nhà trường quản lý kém hay do những trò game online quá hấp dẫn. Những điều đó, dù có, chắc chắn cũng không đáng trách bằng sự vô tâm của ba mẹ suốt thời gian con trai buồn chán mà bỏ học đi chơi. Phải chịu trách nhiệm chính về cái chết của đứa con trai yêu thương, không ai khác mà chính là ba, là mẹ! Giờ ba mẹ chỉ muốn gửi những dòng tâm sự này cho ai đó có hoàn cảnh giống gia đình ta để cảnh giác. Ba cũng muốn nói thêm điều này: Trong cuộc đời con người, đôi khi chúng ta vẫn có những sự lựa chọn nhầm lẫn nhưng điều đáng quý hơn là phải biết đối mặt và sửa chữa những sai lầm ấy. Nếu con trai của ba vẫn còn sống, nghe được những lời này, ba tin chắc rằng con sẽ làm được, phải không con?
Ba - Nguyễn Văn
(Phụ Nữ TPHCM - ngày 20/10/2009)