Bài viết tham dự cuộc thi "Trò chuyện với con" - Chọn bạn mà chơi
Mười hai năm học phổ thông, con đã có những người bạn tốt. Bây giờ lên đại học, các con tạm chia tay nhau. Ở môi trường sống mới, thể nào rồi con cũng sẽ có những người bạn mới. Những người đó là ai? Họ sẽ ảnh hưởng tới con như thế nào? Và các con có thật sự là chỗ dựa tinh thần của nhau để cùng phấn đấu vươn lên trong cuộc sống hay không?... Đó là những câu hỏi không chỉ đặt ra cho con, mà chính bố cũng rất muốn, rất muốn biết. Bởi vì con là con trai của bố, là phần vô cùng quan trọng của cuộc đời bố.
Ông bà xưa đã dạy: "Chọn bạn mà chơi". Lại còn nhắn nhủ con cháu: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng". Xem thế đủ biết từ ngày xưa các cụ đã quan tâm đến tình bạn như thế nào và hiểu được ảnh hưởng to lớn của nó đến nhân cách, lối sống, phẩm chất đạo đức... của mỗi người. Bố nghĩ rằng những lời dạy ấy đến hôm nay vẫn chưa hề lạc hậu.
Nhưng để biết đâu là "đèn", đâu là "mực" không hề đơn giản chút nào con ạ. Đôi khi ta có thể lầm lẫn trong lựa chọn nhưng điều quan trọng là phải biết rút ra kinh nghiệm sau những lầm lẫn ấy. Bố cũng có một kinh nghiệm nhỏ trong những năm ở trường đại học. Đó là câu tục ngữ "trông mặt mà bắt hình dong" tỏ ra không đáng tin cậy bằng câu "thức lâu mới biết đêm dài". Có người mới gặp tưởng vồn vã, cởi mở, nhưng hoá ra lại ích kỷ, hẹp hòi. Có người kín đáo, khó gần, nhưng thực chất lại chân thành, hết mình vì bạn... Lòng người thăm thẳm, phải cần có thời gian "để dò cho hết nông sâu ngọn nguồn". Con còn lạ gì chú M.? Hồi mới biết nhau, bố không ưa cái vẻ ngoài của chú ấy tí nào, có lẽ một phần vì bố là dân nhà quê lên tỉnh học còn chú ấy lại là người thành phố. Nhưng thời gian qua đi, bố vẫn giữ được cho mình cái chất “nhà quê” thật thà ngay thẳng. Bố cũng chẳng việc gì phải lảng tránh chú ấy. Dần dần, cả hai nhận ra ở nhau những điều thật gần gũi, tương hợp. Cái vẻ "lạnh lùng khinh khỉnh" trên mặt chú ấy cũng biến mất. Và bố đã không lầm. Cho đến tận hôm nay, sau gần 40 năm, trải qua biết bao thăng trầm, biến đổi, bố và chú ấy vẫn là hai người bạn không thể sống thiếu nhau. Bố tự hào vì tình bạn với chú ấy.
Bố chỉ có thể kể cho con nghe những câu chuyện, nói với con vài kinh nghiệm nhưng bố không thể chọn bạn thay cho con được. Việc đó con hãy tự làm lấy bằng cả tấm lòng chân thành và trái tim nhạy cảm của con và cũng đừng quên có những phút giây phải tỉnh táo. Bố hy vọng sẽ được đón những người bạn đáng yêu nhất của con đến thăm nhà mình.
Đức Thi (Vũng Tàu)
(Phụ Nữ TPHCM Online)